Khi bạn bấu víu vào hôn nhân để thấy mình còn có giá, sớm muộn gì bạn cũng sẽ thất vọng. Bởi vì nếu ngay đến bản thân bạn không thấy mình có giá trị thì cũng chẳng có ai làm được điều đó cho bạn cả.
Đọc truyện Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Nói tóm lại… sớm muộn gì cũng phải chết. "Tri Ý, em hãy ly hôn với Lệ Cảnh Minh đi. Em xem hai người kết hôn bốn năm nay, anh ta đã hành hạ em thành cái dạng gì rồi?" Ly hôn… Thẩm Tri Ý chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với anh. Đối với cô thì anh chính là mọi thứ
Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn. Chương 20: Rất tốt. Tử Thanh Du. 13/07/2021. Trước Sau . Hạ Hạm thật sự khâm phục cái tên bệnh tâm thần này, không hiểu anh làm làm thế nào mà có thể nói câu này trong khi mặt không đổi sắc.
Cô đi qua hắn, cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi là cảnh sát, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ cho anh vào tù." Hắn nắm lấy tay cô, nắm chặt những ngón tay mềm mại của cô. "Anh không quan tâm." "Nhưng tôi thì quan tâm!" Cô ngẩng lên lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn. "Đừng để tôi phải nhìn thấy mặt anh, tôi vô cùng ghét những người như anh."
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Văn ánMọi người đều hâm mộ Hạ Hạm lấy được ông trùm thương nhân Hàn Mặc Nhiễm. Anh không chỉ có nhan sắc, vóc dáng đẹp trai, mà lại còn rất biết kiếm tiền. Quan trọng là hai người quen biết từ khi còn học cao trung, từ đồng phục đến áo cưới. Người ta đều nói cuộc sống của Hạ Hạm giống y như một câu chuyện cổ lần nghe thấy mấy câu nói này, sắc mặt Hạ Hạm đều lạnh lùng tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lại yên lặng sôi phải, Hàn Mặc Nhiễm rất lợi hại, rất ưu tú. Cho dù đã kết hôn nhưng vẫn có rất nhiều người phụ nữ công khai thích thầm cô hiểu rất rõ Hàn Mặc Nhiễm là loại người gì. Tên quái quỷ này rất giỏi tính toán. Ngoại trừ lợi ích, anh ta không để bất kỳ thứ gì vào cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không thích khi bắt đầu, Hạ Hạm đã không cố gắng nhiều vì cuộc hôn nhân với Hàn Mặc Nhiễm, sớm muộn gì mà chẳng ly hôn. Ngày nào hết lợi ích, thì ngày đó hôn nhân sẽ Hạ Hạm không ngờ rằng, khi cô vô tình nói ra câu này, Hàn Mặc Nhiễm lại trầm mặt nói với cô “Muốn ly hôn, trừ khi anh chết!”Hai người trong cuộc hôn nhân này đấu đá với nhau. Nhìn qua, lão đại tưởng chừng như chiếm phần thắng, không bị tình cảm chi phối, cuối cùng lại hoàn toàn khuất phục dưới váy người phụ nữ.
Hạ Hạm biết chuyện gì tên khốn này cũng có thể làm. Cô không muốn bị anh hôn trước mặt nhiều người như vậy, nên không giãy giụa nữa, chỉ quay mặt sang một bên thể hiện sự bất mãn của Mặc Nhiễm đặt cô trên ghế nằm ở bãi cát, sau đó liền rời đi, nhưng lại không nói đi đâu. Lúc anh trở lại, hai tay cầm hai cốc nước hoa quả, sau đó lấy từ trong túi quần ra một lọ kem chống nắng, ném trên người Hạm nhìn cốc nước trái cây và lọ kem chống nắng, cuối cùng vẫn không tình nguyện nói một tiếng cảm Mặc Nhiễm không trả lời mà chỉ hừ khẽ một lẽ do vừa rồi quá kích thích nên lúc này được thư giãn, Hạ Hạm cảm thấy vô cùng thích thú. Cô yên lặng liếc nhìn Hàn Mặc Nhiễm, liền thấy anh đang cầm một quả bóng màu đỏ, vẫy tay với một cô bé đứng cách đó không lẽ quả bóng kia là của cô bé, không cẩn thận lăn đến đây, bị Hàn Mặc Nhiễm nhặt được. Cô bé hơi ngại ngùng, mút ngón tay nhỏ nhìn Hàn mặc Nhiễm, nhưng không động Mặc Nhiễm quơ quơ quả bóng, dùng tiếng anh hỏi cô bé “Không muốn?”Cuối cùng, khát vọng với đồ chơi còn cao hơn cả ngại ngùng, cô bé từ từ đi về phía anh, quơ quơ ngón tay mập mạp “Hi.”“Hi.”“Cái này là của cháu.”Hàn Mặc Nhiễm đưa bóng cho cô bé, cô bé liền nói với anh “Cảm ơn.” Sau đó, cô bé đi dến bên cạnh Hàn Mặc Nhiễm, đem khuôn mặt nhỏ dán vào mặt anh, hành động cảm ơn rất đúng khi cô bé ôm bóng chạy đi, Hàn Mặc Nhiễm mỉm cười xoa đầu cô mắt của Hàn Mặc Nhiễm dõi theo bóng lưng cô bé. Hạ Hạm nhìn biểu cảm này của anh thì rất ngạc nhiên, bởi vì Hàn Mặc Nhiễm trong ấn tượng của cô chưa bao giờ cười tran chứa yêu thương như không ngờ Hàn Mặc Nhiễm lại có kiên nhẫn với trẻ con như thế, bởi vì phần lớn những người đàn ông có địa vị như anh đều cảm thấy trẻ con rất đáng khiến cô không ngờ là anh lại thốt lên một như đang nói một mình, nụ cười trên mặt bỗng trở nên buồn vô cớ “Nếu như đứa bé kia vẫn còn thì chắc bây giờ cũng lớn như vậy rồi.”Câu nói này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Hạ Hạm, khiến cô đau nhói, lông mày vô thức nhíu chặt khi phá thai, cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc nên không cảm thấy mất mát hay tiếc nuối nhiều. Nhưng bây giờ, khi nghe câu nói này, cô bỗng cảm thấy áy náy vì chuyện đã làm trước người ở lại đây một lúc, sau đó trở về. Buổi chiều, Hàn Mặc Nhiễm muốn đi bơi. Anh không bơi ở bể bơi phía sau, mà đi ra bờ biển. Anh nói đã đến khu du lịch mà chỉ bơi ở bể bơi thì rất vô vị, đi ra biển bơi mới thoải lướt sóng, Hạ Hạm đã bị làm cho kinh sợ nên bây giờ chẳng muốn đi đâu nằm trên giường, lấy điện thoại ra xem tin tức. Hàn Mặc Nhiễm hành động rất nhanh, tư liệu đen tối của người mẫu nhỏ kia đã được tung lên. Quả nhiên, tin tức này vừa được tung ra, chiều hướng liền thay đổi.“Xem ra người mẫu này là một người thích nói dối, tôi nghĩ cô ta không đáng tin lắm.”“Tôi đã nói rồi, chắc chắn là có người bày trò. Mọi người nghĩ xem, liệu đây có phải là một âm mưu không?”“Dám tung tin đồn nhảm về người ta, bảo sao không có con.”Dù người mẫu kia đã được cứu sống, nhưng phải truyền không ít dịch, đứa bé kia cũng không giữ được. Vì vậy, cô ta còn cố tình đăng video khóc lóc bên giường bệnh để mọi người đồng tình. Vốn là muốn khuấy đảo dư luận, nhưng không nhờ tài liệu xấu của mình liên tục được đăng tải, video khóc lóc cô ta đăng lên cũng chỉ như muốn lăng xê mà Hạm tắt tin tức đi, gọi cho Lý Mỹ Tầm hỏi thăm một chút về tình hình công ty. Tất cả bên Hạ Cảnh đều bình thường, cũng không thấy anh ta có tiếp xúc với người đáng nghi Hạm gật đầu, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, liền hỏi “Còn bên một mét sáu bảy?”“Bên kia cũng rất bình thường. À đúng rồi, tôi nghe nói hiện giờ một mét sáu bảy đang bắt đầu bàn chuyện thu mua công ty Đức đó.”Lại bàn chuyện thu mua? Lúc trước, chuyện thu mua Ốc Phái đã bị tổng công ty bác bỏ, bởi vì thu mua gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng bây giờ lại được đưa ra một lần nữa, xem ra một mét sáu bảy này cũng rất có bản Hạm muốn điều tra xem rốt cuộc một mét sáu bảy này có lai lịch như thế nào. Nhưng quan hệ của cô không đủ. Hạ Hạm nghĩ đến Hàn Mặc Nhiễm, anh có thể tìm ra tư liệu đen của người mẫu kia nhanh như vậy, có lẽ quan hệ của anh phong phú hơn nhiều, có lẽ anh sẽ giúp một Hạm xem đồng hồ, đã sáu giờ chiều, nhưng Hàn Mặc Nhiễm vẫn chưa đi bơi về. Hạ Hạm ở khách sạn cũng không có việc gì làm, liền định đi tìm vạng tối, ánh trời chiều nhuộm hồng mặt biển. Sóng biển dập dờn, giống như bị mặt trời đun sôi. Mặc biển vô tận vùng vẫy dâng lên không có gì ngăn trở được, khiến Hàn Mặc Nhiễm say mê, nhất thời quên mất thời trời dần tối, bờ biển không còn bóng người. Hàn Mặc Nhiễm nghe thấy thoáng có tiếng người kêu cứu. Anh đeo kính bảo hộ thăm dò trong nước, quả nhiên cách đó không xa có người đang vùng Mặc Nhiễm vội vàng bơi tới. Người bị đuối nước là một cô gái rất gầy. Anh nhẹ nhàng túm lấy cô ta, không bao lâu liền bơi đến bên bờ. Hàn Mặc Nhiễm đặt cô ta xuống. Cô ta nhất thời không đứng vững, anh vô thức giúp đỡ một chút. Cơ thể cô ta dựa vào cánh tay anh, Hàn Mặc Nhiễm liền nhíu mày.“Cô không sao chứ?”Cô gái đứng vững mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy là anh thì hơi sững người, mặt mũi ngập tràn kinh hỉ “Hàn tiên sinh, lại là anh, anh lại cứu em một lần nữa rồi.”“Cô biết tôi?”Khóe miệng Giang Y Viện hơi mấp máy “Em… Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện, anh quên rồi sao?”Tiệc từ thiện? Hàn Mặc Nhiễm nghĩ đến gì đó, ánh mắt liền tối sầm. Ngày đó, trong đầu anh đều là chuyện khác, sao nhớ được đã gặp ai?“Xin lỗi, hôm đó hơi vội, không nhớ rõ.”Hàn Mặc Nhiễm nói xong liền bước đi. Giang Y Viện vội vàng đuổi theo “Hàn tiên sinh, khi chúng ta gặp nhau trong buổi tiệc từ thiện đó, em đã nói với anh, ba năm trước anh đã cứu em một lần.”Hàn Mặc Nhiễm dừng chân, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt “Ba năm trước?” Anh đưa mắt quan sát khuôn mặt cô ta, nhưng thực sự không thể nhớ ra trí nhớ của Hàn Mặc Nhiễm vẫn rất tốt. Những người đã từng hợp tác với anh, hay có liên quan đến sự nghiệp của anh, anh nhìn một chút là đều có thể nhớ rõ. Nhưng đối với những vị khách qua đường, anh chẳng có tâm tư đi nên, anh thực sự không nhớ ra ba năm trước đã gặp cô ta ở đâu, càng không nhớ nổi đã giúp cô ta chuyện gì.“Hàn tiên sinh đã cứu em hai lần, đại ân đại đức của anh, đời này em sẽ không bao giờ quên.”Hàn Mặc Nhiễm nói “Tiện tay mà thôi, không phải để trong lòng.”Hàn Mặc Nhiễm nói xong lại muốn đi tiếp, Giang Y Viện vội vàng đi lên trước cản lại, lông mày Hàn Mặc Nhiễm vô thức nhíu lại. Giang Y Viện thấy anh tỏ ra khó chịu, liền hạ giọng mềm nhũn, cẩn thận nói “Em không có ý gì. Mặc dù chuyện này với Hàn tiên sinh chỉ là tiện tay, nhưng đối với em mà nói lại là chuyện lớn liên quan đến tính mạng. Vậy nên… em nguyện dốc hết tất cả để bày tỏ lòng biết ơn của em.”“Không cần.”Cô ta lùi lại một bước, cầu xin việc khác “Như vậy đi, Hàn tiên sinh có thể cho phép em mời anh một bữa cơm được không?”Hàn Mặc Nhiễm nói “Cô đã biết tôi, vậy hẳn phải biết tôi đã kết hôn rồi. Tôi là một người đàn ông đã kết hôn, thật sự không tiện ăn cơm với người phụ nữ khác, hiểu không?”“Em biết, nhưng em chỉ muốn mời một bữa cơm mà thôi, em nghĩ Hàn phu nhân cũng sẽ không để ý.”Không biết câu nói này đã chạm đến điều gì, sắc mặt Hàn Mặc Nhiễm bỗng trở nên lạnh lùng “Vợ tôi không để ý, nhưng tôi để ý.”“…”Hàn Mặc Nhiễm rời đi. Có lẽ Giang Y Viện cũng nhìn thấy sự lạnh nhạt của anh, lần này không đuổi theo nữa, càng quấn chặt thì sẽ càng làm anh chán ghét mà thôi. Kế hoạch lần này và tiếp theo của cô ta là ngẫu nhiên gặp Hạm lái xe đến bên bờ biển, đúng lúc nhìn thấy hai người đang ôm kia buông nhau ra, sau đó một trước một sau đi ra khỏi bờ biển, vừa đi vừa nghỉ một lúc, không biết đang nói chiều chiếu rọi, bóng hai người đó kéo dài trên bờ cát. Trên bờ biển tĩnh mịch chỉ có hai người ở cùng nhau, trông rất lãng mạn và đẹp đẽ, ngay cả Hạ Hạm cũng không đành lòng xen vào, phá vỡ sự đẹp đẽ trách lại muốn đi đến bãi biển bơi, còn nói bể bơi ở khách sạn có thêm nhiều chất hóa học nên bơi khó chịu, thì ra là cố tình kiếm cớ để ra ngoài hẹn hò với tình nhân bé Hạm nhớ đến lần trước, Giang Y Viện nói với cô, cô ta tự tin rằng Hàn Mặc Nhiễm sẽ tiếp nhận cô ta, cho nên cô ta thật sự làm được rồi? Xem ra cô đã coi thường cô ta và Hàn Mặc Nhiễm đến Barcelona, đúng lúc Giang Y Viện cũng ở Barcelona, cô không tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Là Hàn Mặc Nhiễm đưa cô ta tới sao? Đưa vợ tới còn không đủ, lại còn muốn đưa cả tình nhân nhỏ tới?Hạ Hạm lái xe về khách sạn trước. Trước khi về, cô còn ghé qua tiệm thuốc mua một hộp thuốc. Cách hôm qua đã một ngày, không biết bây giờ thuốc tránh thai khẩn cấp bảy mươi hai giờ này có còn tác dụng hay khi về nhà, Hạ Hạm lấy thuốc ra, sau đó rót nước. Cứ bỏ vào miệng rồi nuốt xuống là được, nhưng khi nhìn viên thuốc, cô lại hơi do dĩ, cô đồng ý muốn có em bé không phải vì Hàn Mặc Nhiễm muốn, mà là cô cũng muốn. Anh cần người thừa kế, cô cũng cần. Cho dù cô đã không còn là người quản lý Bắc Việt, nhưng Bắc Việt vẫn còn cổ phần của cô. Nếu như cô không có con cháu, đương nhiên nhà Hạ Cảnh sẽ lấy đi phần thuộc về cô. Sao cô có thể để bọn họ chiếm phần lợi ích này Hàn Mặc Nhiễm đã có tình nhân nhỏ rồi. Cô nghĩ nếu đã biết anh có tình nhân, lại còn sinh con cho anh thì thật sự kinh tởm. Không bằng sau khi kết thúc hợp tác rồi ly hôn, cô đi mua t*ng trùng trong kho còn tốt đang do dự, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, Hạ Hạm không ngờ Hàn Mặc Nhiễm lại về nhanh như nắm cửa xoay xoay. Thấy anh sắp vào phòng, Hạ Hạm theo bản năng nhét hộp thuốc vào ngăn kéo tủ đầu giường, viên thuốc lấy ra cũng ném xuống mặt Hàn Mặc Nhiễm đi vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn cùng căng thẳng của cô, không biết đang giấu thứ gì.“Em đang giấu cái gì?”Hạ Hạm ngồi xuống đầu giường, lấy sách ra đọc “Không có gì.”Hạ Hạm không ngờ, lòng hiếu kỳ của Hàn Mặc Nhiễm lại manh như vậy. Anh đi tới. Mắt thấy sắp động đến ngăn kéo đựng hộp thuốc tránh thai, Hạ Hạm liền giữ chặt tay của anh mà không hề suy nghĩ.“Không được xem trộm việc riêng tư của nhau, quên rồi sao?”Hàn Mặc Nhiễm rút tay về “Được, không xem.”Hạ Hạm thở phào một hơi, sau đó mới nới lỏng tay anh ra. Không ngờ một giây sau, khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo ngăn kéo đó Hạm hít một ngụm khí lạnh, nhưng không kịp nữa, anh đã cầm cái hộp kia lên.“Thuốc tránh thai?”Một viên đã trống không. Anh nhìn chằm chằm vị trí thuốc rỗng một lúc, ánh mắt càng ngày càng tối, nhưng vẫn bình tĩnh nói “Em uống rồi?”Hạ Hạm không nói gì.“Vì sao?” Anh có thể nghe được lửa giận đang đè nén trong giọng nói của Hạm cảm thấy thật buồn cười. Anh dựa vào đâu mà lại dùng giọng điệu này để chất vấn cô? Như kiểu cô mới là người làm sai không bằng. Cho dù là cô uống thuốc tránh thai thật thì cũng đâu thể dùng làm lý do?Vậy nên, nhìn sắc mặt căng cứng rõ ràng đang kiềm chế cảm xúc của Hàn Mặc Nhiễm, Hạ Hạm vô cảm nói “Chúng ta không có tình cảm, sinh con làm gì? Anh muốn người thừa kế như thế, vậy tìm người khác sinh thay cũng được, tôi không muốn sinh.”Anh im lặng, ánh mắt Hạ Hạm rơi vào trang sách, nhưng cô lại cảm nhận được anh đang nhìn mình. Ánh mắt anh sắc bén, khó có thể khiến người khác xem tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở. Không khí như bị rút đi, đông cứng như muốn người ta bị ngạt thở.“À.” Anh cười lạnh một tiếng, sau đó từ từ đứng lên. Ngay sau đó, Hạ Hạm nghe thấy một loạt âm thanh loảng xoảng. Cô giật nảy mình quay đầu lại nhìn, là anh đã gạt văng đèn ngủ trên chiếc bàn đầu giường xuống đất, thủy tinh trên đèn chụp lập tức vỡ là lần thứ hai cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm tức giận như thế. Nhưng tức giận đến mất hết lý trí, đập vỡ đồ đạc thì lại là lần đầu tiên. Nhưng anh dựa vào đâu mà muốn nổi giận với cô? Cô là người nên nổi giận mới đúng. Cho dù cô và anh không có tình cảm, nhưng vừa thân mật với cô, vừa bơi cùng tình nhân nhỏ, chuyện này cũng khiến cô cảm thấy như bị làm nhục, bị phản Hạm cảm thấy, lúc này mình nên nói rõ với Hàn Mặc Nhiễm một Hạm mở cửa phòng tắm ra. Hàn Mặc Nhiễm ở bên trong, lúc này đang đứng dưới vòi hoa sen. Nước lạnh từ trên đầu dội xuống, một tay anh chống vào vách tường, mắt nhắm lại, dường như phải dùng nước lạnh để dập tắt lửa giận trong người, nhưng cũng giống như muốn ngược đãi bản thấy tiếng động, cuối cùng anh cũng mở mắt ra nhìn thoáng qua cô, tròng mắt trắng dã nổi đầy tia máu, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân từ trên xuống dưới ngập tràn mùi nguy hiểm.“Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện với em, ra ngoài!”Giọng nói rất lạnh, hàm chứa ý cảnh cáo rõ ràng. Hạ Hạm cười lạnh, cô mà sợ anh à?Hai tay cô ôm ngực, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Vừa rồi, tôi mới nhìn thấy anh và Giang Y Viện ở bên nhau trên bờ biển.”Anh bỏ cánh tay chống trên vách tường xuống, híp mắt lại nhìn cô “Vậy nên…”Không hề xấu hổ bối rối khi bị bắt quả tang. Không hổ là lão đại, tố chất tâm lý tốt đến mức này?“Sao vậy? Mang theo tôi không đủ, còn phải đưa theo cả tình nhân? Một bên muốn tôi sinh con cho anh, một bên cùng tình nhân tình chàng ý thiếp. Vợ thì để sinh con, tình nhân thì để yêu thương. Hàn tiên sinh, anh thật sự rất được, là muốn noi theo người xưa hưởng phúc à?”“Tình nhân?” Hàn Mặc Nhiễm nhớ đến người phụ nữ gặp ở bãi biển hôm nay “Tôi còn không biết cô ta tên là gì, em nói cô ta là tình nhân của tôi?”Ai chà, giả bộ giống thật. Không biết người ta tên là gì mà còn ôm người ta?Hạ Hạm lười tranh luận tiếp với anh. Cô quay người trở về lấy di động ra, bật cuộc nói chuyện với Giang Y Viện hôm trước đã bị cô ghi lại cho anh nghe. Khi ghi âm lại cuộc nói chuyện này, Hạ Hạm dự định ngày nào đó Hàn Mặc Nhiễm thật sự vượt quá giới hạn với Giang Y Viện, chứng cứ cô thu được chắc chắn đem lại kha khá lợi gian nói chuyện hơi lâu, biểu cảm của Hàn Mặc Nhiễm biến hóa không ít. Sau khi nghe xong toàn bộ, anh hỏi “Vậy nên, chỉ bằng cái này mà em kết luận cô ta là tình nhân của anh?”“Anh là ân nhân của người ta, đã từng gặp nhau mấy năm trước, vậy mà anh còn dám nói không biết cô ta tên là gì?”“Vì sao anh không dám nói. Anh đúng là không biết tên cô ta thật.”Hạ Hạm cười lạnh.“Vừa rồi gặp cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Cô ta không cẩn thận bị đuối nước, anh chỉ thuận tay cứu được mà thôi.”Hạ Hạm híp mắt cười chế giễu “À… xem ra Hàn tiên sinh lại cứu được người đẹp một lần nữa, lần này không lấy thân báo đáp thì không được.”Đột nhiên Hàn Mặc Nhiễm bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt của anh như muốn thăm dò điều gì Hạm bị ánh mắt của anh làm cho toàn thân run miệng của anh tràn ngập ý cười thâm sâu khó dò. Hàn Mặc Nhiễm đi từng bước về phía cô. Anh đứng trước mặt Hạ Hạm, mắt đối mắt với cô “Anh có thể hiểu sự tức giận vừa rồi của em là do ghen không?”“Ghen?” Hạ Hạm tức giận trừng mắt nhìn anh “Tôi ghen cái gì? Thật sự không hiểu nổi anh, tại sao tôi phải ghen?”Nụ cười trên mặt Hàn Mặc Nhiễm thật sự quá chướng mắt. Lúc này mà anh còn cười được, hơn nữa hình như tâm tình của anh rất Hạm bị ánh mắt này của anh làm cho khó chịu. Cô chẳng buồn nói với anh nữa, dự định rời đi. Khi cô quay người lại thì cánh tay chống lên vách tường, ngăn cản đường đi của Hạm trừng mắt nhìn anh “Còn muốn gì nữa?”“Mặc kệ em tin hay không tin, anh không hề có quan hệ với cái cô Giang gì đó, anh có thể chứng minh cho em xem.”“Chứng minh? Anh chứng minh bằng cách nào?”“Chuyện này đơn giản thôi. Cô gái kia nghĩ anh giúp đỡ cô ta, liền trở thành người cứu rỗi cô ta. Cô ta sùng bái anh, vậy anh sẽ để cô ta nhìn thấy bộ dạng thật sự của anh, phá vỡ mộng tưởng, mong muốn đơn phương của cô ta, dù sao…” Anh ghé sát vào tai cô “Em cũng biết rõ là… anh rất xấu.”Hạ Hạm cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, liền đẩy anh ra nhảy sang một bên, kéo giãn khoảng cách với anh.“Được rồi, bây giờ anh phải đi tắm. Đương nhiên, nếu em muốn ở đây thưởng thức cơ thể anh, anh cũng sẽ không để ý.”Ánh mắt Hạ Hạm lướt qua người anh, hiện giờ trên người anh chẳng mặc gì. Cô yên lặng rời mắt đi, kéo cửa đi thẳng ra Mặc Nhiễm tắm xong đi ra, Hạ Hạm đang ngồi ở đầu giường đọc sách. Dưới đầu giường, đèn ngủ vỡ nát. Ánh mắt Hàn Mặc Nhiễm tối đi một chút. Đây là lần đâu tiên anh nổi giận đến mức đập phá đồ. Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữa kia lén mua thuốc tránh thai uống, lửa giận đã tắt lại bắt đầu nổi cố kiềm chế, dùng khăn lau mặt lau tóc đi tới nói với cô “Để anh bảo phục vụ tới quét dọn một chút.”Hạ Hạm không trả lời Mặc Nhiễm sợ mảnh vỡ trên đất cứa vào chân, liền đi dép đá mảnh vỡ vào góc tường. Khi đá chiếc đèn vỡ nát chỉ còn lại nửa vòng cung, anh liền nhìn thấy một nửa viên thuốc trên mặt nhặt nửa viên thuốc lên, ánh mắt nhìn lướt quanh bốn phía, sau đó nhanh chóng nhìn thấy nửa viên còn lại dưới tủ đầu giường. Anh quỳ rạp xuống mặt đất, duỗi cánh tay dài nhặt Hạm ở trên giường, cảm thấy rất ngạc nhiên. Cái gì mà quan trọng như vậy, có thể khiến anh quỳ sấp xuống mặt đất nhặt? Cái tên kiêu ngạo Hàn Mặc Nhiễm này vẫn luôn chú trọng hình tượng của mình cơ Mặc Nhiễm cũng đã đoán sơ được thuốc này là thuốc gì, nhưng để kiểm chứng cho kỹ, anh nhặt lên, sau đó lại cầm vỉ thuốc đã ném xuống lúc nãy lên so nhiên là thuốc tránh khi Hạ Hạm nhìn thấy thuốc trên tay anh, liền biết đó là thuốc có hai mảnh, anh vừa nhặt được hai mảnh, nói cách khác…Anh lập tức hỏi “Em chưa uống đúng không?” Giọng nói hơi gấp gáp.“Còn chưa kịp uống.”Hàn Mặc Nhiễm nắm chặt viên thuốc trong tay, bởi vì quá chặt nên mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Ánh mắt đỏ ngầy nhìn chằm chằm Hạ Hạm, nhưng khóe miệng lại ngập tràn ý cười.“Hạ Hạm.” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi cô. Nhưng khoảnh khắc khi cúi đầu, ý cười trên khóe miệng anh càng sâu ném viên thuốc vào thùng rác, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống. Anh nghiêng người, hai tay chống vào đầu giường, giam cầm cô lại. Anh không nói gì, chỉ đưa môi hướng tới môi Hạm vô thức nghiêng đầu tránh đi. Có lẽ Hàn Mặc Nhiễm đã ngờ được cô sẽ làm như vậy, anh đưa một tay đặt sau đầu cô, những ngón tay giữ chặt, một tay khác nắm cằm của cô, ngăn cô quay đi, bờ môi chuẩn xác bao trùm xuống môi đạo, không cho từ Mặc Nhiễm vừa hôn cô, vừa mập mờ nói nhỏ “Nhóc con xấu xa, để xem anh trai xử lý em thế nào?”Hạ Hạm nhíu mày đẩy anh ra, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một bệnh nhân tâm trai? Hạ Hạm cảm thấy toàn thân nổi hết da Mặc Nhiễm nói “Nếu không ăn, vậy vì sao lại không nói thẳng với anh, vì sao lại muốn cãi nhau với anh, cứ muốn khiến anh tức giận sao?”“…”Hạ Hạm há miệng, nhưng lại chẳng muốn giải thích nhiều nên chẳng nói lời Mặc Nhiễm nói tiếp “Muốn ầm ĩ với anh, muốn chọc anh giận, có cần phải ghen như thế không?”Hạ Hạm thật sự không quen nhìn lúc nói chuyện, Hàn Mặc Nhiễm cười thâm sâu đắc ý như vậy, như kiểu cô đã yêu anh nhiều năm, như kiểu cô đang ghen Hạm cảm thấy mình phải giải thích rõ một chút.“Tôi nói này Hàn tiên sinh, nếu sau khi công ty A ký hợp đồng với anh, nhưng lại lén ký hợp đồng với công ty B thì anh có vui nổi không??”Hàn Mặc Nhiễm không trả lời, nhưng nụ cười trên mặt nhạt đi rõ ràng.“Vậy nên… Mặc dù chúng ta là hôn nhân thương mại, nhưng chúng ta cũng đã ký hợp đồng hôn nhân, bất kỳ một ai trong hai người vi phạm hợp đồng đều sẽ khiến đối phương khó chịu. Chuyện này không liên quan gì đến chuyện ghen hay không ghen. Hơn nữa, không phải tôi đã sớm nói rồi sao, Hàn tiên sinh không phải kiểu người mà tôi thích.”“À.”Cô nghe thấy anh cười lạnh một Hạm đưa tay đẩy anh ta “Được rồi, tôi muốn đọc sách, đừng làm phiền tôi.”Vừa dứt lời, đột nhiên anh níu tay cô lại, đè cô về phía sau, cúi đầu hung hăng cắn vào môi Hạm đau nhói, tức giận nói “Anh thần kinh à, sao lại cắn tôi?”“Thiếu cắn.”“Bệnh tâm thần.”Không biết có phải ba chữ bệnh tâm thần chọc giận anh không, đột nhiên anh cúi đầu, Hạ Hạm sợ anh lại cắn cô tiếp, liền ngoảnh mặt sang một dừng động tác lại. Cô nghe thấy anh cười một tiếng, động tác quay đầu dịu dàng hơn, bờ môi nhẹ nhàng cọ lên môi cô, vừa cọ vừa nói khẽ một câu “Đi ngủ cùng bệnh tâm thần sướng không?”“…”Hạ Hạm tiếp tục ngoảnh mặt sang bên khác, nhưng tay lại bị anh trói sau lưng. Cô giãy giụa, cắn răng nói “Hàn Mặc Nhiễm, cái tên lưu manh này, rốt cuộc anh muốn làm gì?”Hàn Mặc Nhiễm thuận theo cô, nghiêng đầu tìm đến nơi cô quay đi, sau đó dùng miệng cọ lên môi cô “Lưu manh có thể làm gì? Đương nhiên là bắt nạt em. Lưu manh muốn hôn môi của em, còn muốn hút đầu lưỡi của em.”“…”Bạn đang đọc truyện tại
Tác giả Tử Thanh Du Số chương 45 chương + 18 ngoại truyện Designer Onlytlinh, Stefan Cielo’s Homies Editor Mèo Miki Văn án Mọi người đều hâm mộ Hạ Hạm lấy được ông trùm thương nhân Hàn Mặc Nhiễm. Anh không chỉ có nhan sắc, vóc dáng đẹp trai, mà lại còn rất biết kiếm tiền. Quan trọng là hai người quen biết từ khi còn học cao trung, từ đồng phục đến áo cưới. Người ta đều nói cuộc sống của Hạ Hạm giống y như một câu chuyện cổ tích. Mỗi lần nghe thấy mấy câu nói này, sắc mặt Hạ Hạm đều lạnh lùng tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thầm chửi thề. Cũng phải, Hàn Mặc Nhiễm rất lợi hại, rất ưu tú. Cho dù đã kết hôn nhưng vẫn có rất nhiều người phụ nữ công khai nói thích thầm anh. Nhưng cô hiểu rất rõ Hàn Mặc Nhiễm là loại người gì. Tên quái quỷ này rất giỏi tính toán. Ngoại trừ lợi ích, anh ta không để bất kỳ thứ gì vào mắt. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không thích anh. Từ khi bắt đầu, Hạ Hạm đã không cố gắng nhiều vì cuộc hôn nhân với Hàn Mặc Nhiễm, bởi vì sớm muộn gì mà chẳng ly hôn. Ngày nào hết lợi ích, thì ngày đó hôn nhân sẽ tàn. Nhưng Hạ Hạm không ngờ rằng, khi cô vô tình nói ra câu này, Hàn Mặc Nhiễm lại trầm mặt nói với cô “Muốn ly hôn, trừ khi anh chết!” Hai người trong cuộc hôn nhân này đấu đá với nhau. Bề ngoại, lão đại tưởng chừng như chiếm phần thắng, không bị tình cảm chi phối, cuối cùng lại khuất phục hoàn toàn dưới váy người con gái. Thể loại - Văn án có vẻ nghiêm túc, nhưng đây là một câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ. - Cũng có chút truy thê - Ngọt ngọt ngọt, rất ngọt Nội dung Tình yêu và hôn nhân Từ khóa tìm kiếm Nhân vật chính Hạ Hạm, Hàn Mặc Nhiễm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Mặc Nhiễm nghĩ hình như mình nghe nhầm rồi. Anh nhất thời không khống chế được cảm xúc, ánh mắt nhìn cô hiện rõ sự kinh gọi anh là “anh” vốn chỉ định trêu cô một chút thôi. Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là “anh”, thì ra là có cảm xúc như vậy. Hàn Mặc Nhiễm mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Anh che miệng ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói “Ừm, không tệ.”Hạ Hạm nhịn xuống xúc động muốn lườm anh, cô hung hăng cầm quả táo ngoạm nước xong xuôi, Hàn Mặc Nhiễm muốn đi tới công ty Barcelona đàm phán lần cuối, sau khi ký hợp đồng xong là bọn họ có thể lên đường trở về khi về nước, Hạ Hạm liền chùm chăn ngủ một giấc dài vì chênh lệch múi điện thoại vang lên làm Hạ Hạm tỉnh giấc. Cô mơ màng nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói của Mạnh Vũ “Hạ Hạm, tớ mới đi Nhật Bản về, chuyện trên mạng là sao vậy, không phải là thật chứ?”“Cậu nói xem? Tớ là loại người sẽ đi cướp đàn ông của người khác? Tớ vô liêm sỉ như vậy?”“Tớ biết cậu bị hãm hại mà. Vậy quá khứ đen tối của cô người mẫu kia là cậu tung ra? Tớ đoán chính là cậu làm, người như cậu sẽ không để mình phải chịu uất ức. Cậu làm tốt lắm, chơi chết Bạch liên hoa kia đi.”“Cậu có chuyện gì không, nếu không có thì tớ cúp máy.”“Này này này, đừng mà. Tới mới trở về, cậu không làm tẩy trần gì đó cho tớ à? Tớ còn mang quà về cho cậu đó, chúng ta đi spa làm đẹp đi.”Cuối cùng, Hạ Hạm vẫn đứng dậy khỏi giường, đi đến địa điểm đã hẹn trước với Mạnh Vũ, không ngờ lại gặp nhau ở gara tầng ngầm của Vũ có một mái tóc dày, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng rất nóng bỏng. Từ nhỏ, cô ấy đã thích cách ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dù đi đâu cũng như nay, Mạnh Vũ mặc một chiếc váy dài hơi cổ, trên váy có hoa văn phức tạp. Vì trời lạnh nên bên ngoài cô ấy còn khoác thêm một chiếc áo khoác măng tô minh họa áo măng tôNgười đứng trước mặt Hạ Hạm trông rất giống một con khổng tước.“Tớ vừa mua váy mới, cậu thấy được không?” Mạnh Vũ quay một vòng trước mặt là rất đẹp, đẹp đến kinh người. Hạ Hạm thật lòng khen “Đẹp lắm.”Mạnh Vũ cười vui vẻ, đi ra xe lấy mấy cái túi nhét vào xe cô “Xem tớ mua cho cậu nhiều quà chưa nè!”Hạ Hạm vỗ mấy cái vào vai Mạnh Vũ “Không tệ, đúng là bạn chí cốt của tớ.”Hai người vào làm đẹp trong spa. Mạnh Vũ hỏi “Chuyện về cái cô người mẫu kia ấy, cậu định kết thúc như vậy à?”“Không đáng lo, không cần để ý đến cô ta. Còn cậu, cậu đi Nhật Bản học có ổn không?”“Vẫn tốt.”Mạnh Vũ và Hạ Hạm là hai kiểu người khác nhau. Hạ Hạm là người có mục tiêu, có ước mơ, làm việc có tính toán, nhưng Mạnh Vũ chỉ muốn sống như thế nào khiến bản thân vui vẻ là được. Cô ấy học đại học chuyên ngành tiếng Nhật. Tiếng Nhật không phải là tiếng Mạnh Vũ yêu thích, cũng không phải là môn cô ấy có thành tích tốt. Cô ấy học tiếng Nhật vì muốn đọc hiểu được truyện tranh Nhật Bản. Đúng vậy, Mạnh Vũ mê truyện tranh Nhật Bản từ khi còn khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Vũ tìm được công việc phiên dịch, dịch truyện tranh Nhật Bản, hoặc làm phụ đề cho phim Nhật, thỉnh thoảng sẽ đi tới Nhật một chuyến, nói là để học tập, nhưng thực ra là đi này, hai người đang nằm trong phòng hơi. Trong phòng có hai cái giường, bên cạnh có hai người xoa bóp đấm lưng cho hai nhiên Mạnh Vũ nói “Hạ Hạm, ánh trăng sáng của Tiêu Tề trở về rồi.”“Hả?”“Là chị hàng xóm của anh ấy, anh ấy đã thích chị ta từ nhỏ. Chị hàng xóm đó tốt nghiệp trung học xong liền đi làm công, sau mấy năm thì kết hôn với một người đàn ông có tiền. Không ngờ người đó lại có khuynh hướng bạo lực gia đình. Cuối cùng, chị ta không chịu được nữa nên ly hôn. Chị ta biết hiện giờ Tiêu Tề rất tốt nên chạy đến Thâm Quyến dựa dẫm Tiêu Tề.”“Vậy Tiêu Tề cũng chấp nhận cho chị ta dựa dẫm?”“Cũng coi như vậy. Tiêu Tề thuê nhà cho chị ta, còn giúp chị ta tìm việc. Đúng rồi, chị ta còn có một đứa con gái. Mặc dù hai người họ không ở cùng nhau, nhưng chị ta thường xuyên đưa con gái chạy đến chỗ Tiêu Tề, còn nấu cơm quét dọn phòng cho anh ấy, nghiễm nhiên như mình là vợ của anh ấy vậy. Có một lần, tớ còn nghe thấy cô bé kia gọi Tiêu Tề là ba nữa.”“…” Nghe xong, Hạ Hạm cảm thấy rất tức giận “Cậu không có ý kiến gì sao?”“Đương nhiên là có, nhưng Tiêu Tề nói mình và chị ta cùng lớn lên từ nhỏ, thân nhau như chị em, giữa chị em giúp nhau quét dọn nhà một chút là chuyện bình thường. Anh ấy còn nói cô bé kia còn nhỏ nên gọi lung tung, bảo tớ đừng để bụng.”Hạ Hạm nhất thời không biết phải nói quen Mạnh Vũ được hơn mười năm, hai người đã quá hiểu rõ đối phương. Cô gái Mạnh Vũ này từ nhỏ đã rất đẹp, bên cạnh có vô số nam sinh theo đuổi, nhưng cô ấy cũng rất kén chọn, từ sơ trung đến cao trung chưa từng thích một ai. Cho đến khi lên đại học, cô ấy quen với học trưởng Tiêu Tề hơn hai khóa. Khi đó, anh ta đã là sinh viên ưu tú của khoa máy tính, cũng chính là trưởng câu lạc bộ máy tính. Có lần, Mạnh Vũ bị bạn cùng phòng kéo đi tham gia hoạt động gì đó của câu lạc bộ máy tính, vừa gặp đã yêu, từ đó liền muốn giành Tiêu Tề về tay đường là đại mỹ nhân lại đi theo đuổi nam thần, muốn có bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu, trông không khác gì một con chó nhỏ theo đuôi. Ngay cả Hạ Hạm đứng xem cũng cảm thấy rất tức giận, nhưng đại mỹ nhân người ta vui, cô cũng chỉ có thể giận dữ không can thiệp.“Hạ Hạm, cậu biết không, mấy năm nay tớ mệt mỏi quá!”Hạ Hạm nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy. Mạnh Vũ vùi mặt xuống giường “Tớ mệt mỏi quá, tớ cảm thấy tớ sắp không kiên trì được nữa rồi. Thật ra tớ biết rất rõ, trong lòng anh ấy không có tớ, chẳng qua ở bên cạnh tớ là vì nghĩ đã đến tuổi nên cần một người bạn gái bên cạnh mà thôi. Ánh trăng sáng của anh ấy vẫn luôn là giấc mộng mà anh ấy chẳng thể quên được.”Đây là lần đầu tiên Hạ Hạm nghe thấy Mạnh Vũ phàn nàn với mình về tình cảm với Tiêu cảm của Mạnh Vũ đối với Tiêu Tề vừa nhiệt liệt nhưng cũng rất dứt khoát. Khi mới bắt đầu rất khó khăn, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không từ bỏ. Hạ Hạm biết cô ấy theo đuổi Tiêu Tề rất vất vả, nhưng Mạnh Vũ vẫn quyết định chọn con đường đau khổ ấy, bởi vì cô ấy nói Tiêu Tề đối với mình cũng rất tốt, anh ta nấu cơm cho Mạnh Vũ, giúp cô ấy giặt quần áo, còn cả quần áo lót ta đối với Mạnh Vũ rất tốt, đôi khi còn yêu thương cô ấy giống như một người bạn gái. Nhưng đây cũng không phải là yêu, mà là trách nhiệm nhiều hơn. Nói chính xác hơn, có lẽ là áy khi chân ái của anh ta xuất hiện, những điều tốt đẹp cũng trở nên mờ nhạt, vô nghĩa mà thôi.“Tớ và anh ấy hẹn hò hai năm, nhưng đến bây giờ tớ vẫn là xử nữ, cậu có thấy buồn cười không? Anh ấy nói muốn đợi đến khi kết hôn, nhưng tớ biết rõ, chẳng qua là anh ấy sợ không gánh nổi trách nhiệm mà thôi, anh ấy vẫn luôn là một người cẩn thận như vậy đấy. Cậu nói xem, có phải trong lòng mỗi người đàn ông đều có ánh trăng sáng không? Anh Nhiễm nhà cậu có không? À tớ quên mất, cậu với anh Nhiễm quen nhau từ cao trung, là mối tình đầu của nhau mà. Thật sự khiến người ta tức chết mất, tớ ghen sắp chết rồi.”Chuyện của cô và Hàn Mặc Nhiễm, Hạ Hạm không nói cho Mạnh Vũ biết. Cô nghĩ chuyện giữa vợ chồng thì nên giữ kín, không cần phải nói cho người khác làm phần Hàn Mặc Nhiễm có ánh trăng sáng hay không… Cô nhớ đến lúc đi học, Hàn Mặc Nhiễm được rất nhiều nữ sinh trong trường thầm mến, thường xuyên nhận được thư tình, hơn nữa bên ngoài trường cũng có rất nhiều nữ sinh đến tìm Hàn Mặc Nhiễm lại chưa từng qua lại với cô gái nào. Tuy nhiên, cô cũng không thân với anh nên không biết rốt cuộc anh có ánh trăng sáng gì đó hay không người làm xong liền đi xuống gara để xe, trước khi Mạnh Vũ lên xe, cuối cùng Hạ Hạm cũng không nhịn được mà nói.“Mạnh Vũ, chia tay với anh ta đi.”Động tác của Mạnh Vũ ngừng lại. Cô ấy không trả lời Hạ Hạm, Hạ Hạm cũng không cần cô ấy trả lời, cô chỉ muốn đưa ra lời khuyên cho Mạnh Vũ mà Hạm lên xe rời đi. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Mạnh Vũ vẫn còn ngơ ngác đứng cạnh xe. Một cô gái xinh đẹp như vậy, đáng nhẽ nên được yêu thương mới phải, nhưng hết lần này đến lần khác lại chuốc khổ vào dù nói cá ở trong nước, nóng lạnh tự biết, nhưng theo Hạ Hạm, Tiêu Tề vẫn không xứng với Mạnh Vũ, Mạnh Vũ xứng đáng có người tốt khi trở về, Hạ Hạm thấy có một chiếc xe ngừng trước cổng nhà mình, ngăn trước cổng nên cô không đi vào được. Hạ Hạm đang chuẩn bị nhấn còi thì cửa chiếc xe kia mở ra, một người quen thuộc bước ta đi về phía Hạ Hạm gõ cửa kính, Hạ Hạm hạ kính xuống hỏi “Anh tới đây làm gì?”Lục Vân Sâm nói “Anh muốn cho em xem cái này.”Lục Vân Sâm đưa một tập ảnh cho cô xem. Hạ Hạm nhận lấy, tiện tay lật xem. Tấm ảnh chụp ở bãi đỗ xe, trong ảnh xuất hiện mấy người, nhưng rõ nhất là một nam một Hàn Mặc Nhiễm và người mẫu nhỏ Vân Sâm nói “Hai ngày trước khi xảy ra chuyện, Lâm Na Mỹ có đi tìm Hàn Mặc Nhiễm.”“Vậy nên anh muốn nói với tôi, chuyện xảy ra với Lâm Na Mỹ có liên quan đến Hàn Mặc Nhiễm?”“Không phải không có khả năng này.”Hạ Hạm trả lại ảnh cho anh ta “Cũng không biết là ai chụp những tấm ảnh này.”Vẻ mặt hoài nghi của cô như đâm từng nhát dao vào lòng Lục Vân Sâm. Anh ta nói “Ảnh này đúng là người của anh chụp. Khi đó Lâm Na Mỹ bỏ trốn, anh sai người đi tìm cô ta nên, vô tình thấy cô ta tiếp xúc với Hàn Mặc Nhiễm nên chụp lại.”“Chuyện này không liên quan đến Hàn Mặc Nhiễm.”Thấy cô khẳng định chắc chắn, ánh mắt Lục Vân Sâm liền ngập tràn giận dữ “Em cứ tin tưởng anh ta như thế? Anh nhớ hôm đó khi xảy ra chuyện, anh đi tới tìm em, em thậm chí còn nghi ngờ anh. Ngay cả anh mà em cũng nghi ngờ, vậy vì sao lại không nghi ngờ anh ta?”“Đầu tiên, tôi hiểu rất rõ Hàn Mặc Nhiễm. Anh ấy sẽ không làm những chuyện gây tổn hại đến lợi ích của mình. Làm người mẫu kia xảy ra chuyện để tôi mất đi quyền lực thì có thể mang lại lợi ích gì cho anh ấy? Hơn nữa, Hàn Mặc Nhiễm sẽ không làm tổn thương tôi.”“Anh ta không làm tổn thương em, vậy em nghĩ anh sẽ làm tổn thương em sao?”Hạ Hạm theo bản năng hỏi lại “Anh không làm sao?”Cô hỏi quá nhanh, thốt lên hoàn toàn trong vô thức, nhanh đến nỗi không kịp suy nhiên nghe xong, Lục Vân Sâm liền ngẩn người. Hạ Hạm cảm thấy bực bội, không muốn nhiều lời với người này nữa. Cô đang chuẩn bị nâng kính xe lên rời đi, không ngờ Lục Vân Sâm lại nhanh hơn cô một bước. Anh ta luồn tay vào trong, ấn nút mở cửa xe, cánh cửa liền bật mở. Hai tay anh ta nắm chặt vai Hạ Hạm, hỏi cô “Em có ý gì? Anh đã làm chuyện gì tổn thương em sao?”Lực của anh ta rất mạnh, ngón tay bóp bả vai cô đau nhức. Hạ Hạm nhíu mày, nhấc chân lên, dùng đầu gối chống để cơ thể anh ta không dán sát lại.“Anh điên à! Cút ngay cho tôi!”Hai mắt Lục Vân Sâm đỏ lên, hỏi lại một câu “Nói cho anh biết, anh làm chuyện tổn thương đến em lúc nào?”Hạ Hạm cảm thấy người này sắp mất trí Quyến, ở trên tầng cao nhất của Bàng Đại Lĩnh Hàng, lúc này đang tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Nội dung chủ yếu của cuộc họp là thảo luận vấn đề về sản phẩm mới nghiên của bộ phận thiết kế và bộ phận kỹ thuật đang tối mày tối mặt. Họ tranh luận đã mấy ngày, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân. Hàn Mặc Nhiễm cũng rất kiên nhẫn, mấy người không nghĩ ra thì cuộc họp này vẫn sẽ mở. Lúc này, hai bên ngồi cạnh anh vẫn còn đang bận tranh cãi, nước bọt tứ tung; nhưng anh vẫn ung dung ngồi ở vị trí đầu tiên, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng bút vẽ nghệch ngoạc trên giấy, nhìn qua tưởng chừng như không phải đang thảo luận chuyện chính, mà đến đây để thư giãn, nhân tiện thả lỏng bản lúc này, điện thoại để trên bàn vang lên. Nghe thấy âm thanh này, Hàn Mặc Nhiễm liền nhíu mày. Hàn Mặc Nhiễm có thiết kế một hệ thống an ninh. Bộ hệ thống an ninh này còn đưa ra thị trường, nhưng anh đã lắp ở nhà và ở công ty trước. Hơn nữa âm thanh này còn được phân khi có người nguy hiểm tới gần nhà Mặc Nhiễm vội vàng bật điện thoại, mở app giám sát ra. Camera được lắp từ phía trên, vậy nên đương nhiên anh cũng nhìn thấy hai người đang chen chúc ở ghế lái này, hai bộ phận đang tranh cãi đến mức đỏ bừng mặt, hận không thể phun nước miếng vào người đối phương bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm. Hai nhóm người liền dừng lại, nhao nhao nhìn về phía đại thấy đại Boss đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng u ám đến nỗi khiến người ta đổ mồ họp như một cái chợ bỗng chốc yên tĩnh lại, người nào cũng câm như hến, sợ bị đại Boss sờ đến khi người ngồi ở vị trí đầu đột nhiên đứng lên. Bên dưới, từng cái đầu cúi thấp như đà điểu đều run lên. Tất cả mọi người đều sợ hãi bị đại Boss nhắc đến vậy, sao đột nhiên mặt sếp lại biến sắc?“Tiếp tục họp đi, tôi đi nghe điện thoại.”Cho đến khi Hàn Mặc Nhiễm ra ngoài, mọi người mới thở phào một hơi. Mấy người ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy không ưa nổi liền cùng lườm nguýt, ngoảnh mặt sang một này ở cổng nhà, Hạ Hạm vẫn đang dùng đầu gối để đẩy Lục Vân Sâm ra.“Anh chưa từng làm tổn thương tôi. Lục Vân Sâm, anh cút ngay cho tôi.”“Chưa từng tổn thương thì sao em lại nói như vậy?” Giọng anh ta hơi gấp gáp, lộ ra sự kích động “Là vì anh đã từng có bạn gái thật sao? Lúc đó thích anh thật sao? Nhưng mà… có trời mới biết em thích anh, em chưa từng nói em thích anh mà. Đúng, anh thừa nhận anh thích em. Khi em còn nhỏ, anh đã động lòng cầm thú muốn đợi em trưởng thảnh để chiếm hữu em. Nhưng anh cũng có nhu cầu được yêu, mà rõ ràng em lại không thích anh, vậy em muốn anh phải làm sao? Chẳng lẽ Bá Vương ngạnh thượng cung với một đứa trẻ chưa thành niên sao? Nếu em nói với anh sớm một chút, vậy thì bên cạnh anh đã không có những người phụ nữ khác, anh sẽ chờ em lớn lên. Nhưng em lại không nói gì, vậy sao anh biết được?”Nghe vậy, Hạ Hạm liền sợ ngây người. Thì ra là biết mình thích cô, nhưng vẫn có thể ở bên người phụ nữ khác, lại còn lấy lý do là cần yêu thương? Cô không nói, anh ta liền giả vờ không biết, đương nhiên cũng yêu đương, lên giường với người khác, chờ đến khi cô trưởng thành, có thể ở bên anh ta, cô sẽ ngoan ngoãn đón nhận ý tốt của anh ta?Cặn bã như thế này đúng là rất hiếm thấy.“Em nói cho anh biết, có phải em ở bên Hàn Mặc Nhiễm là vì muốn trả thù anh không? Là vì muốn trả thù anh đúng không?”Hạ Hạm cười lạnh một tiếng “Mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn trả thù anh?”“Hai mắt của anh đều nhìn thấy. Em vốn dĩ không hề thích cậu ta. Nếu một cô gái thích người nào đó, ánh mắt cô ấy nhìn người đó sẽ phát sáng. Nhưng ánh mắt em nhìn Hàn Mặc Nhiễm căn bản không hề phát sáng.”Haha, không hổ danh là cao thủ tán gái Lục Vân Sâm, đúng là hiểu rất rõ tâm tư của phụ nữ.“Chuyện tôi và anh ấy ở bên nhau không liên quan đến anh. Anh lớn như vậy rồi, đừng tự luyến nữa được không?”“Em nghĩ anh tin không?” Lục Vân Sâm cười, đôi mắt hơi đỏ lên, nụ cười của anh ta trông rất điên lúc này có bảo vệ đi tới. Hai người bảo vệ khống chế tay Lục Vân Sâm, kéo tay anh ta ra khỏi xe. Trong đó có một bảo vệ nói với Hạ Hạm “Hàn phu nhân, cô không sao chứ?”Hạ Hạm lắc đầu. Cô không thèm nhìn Lục Vân Sâm, nâng kính xe lên, chờ bảo vệ di chuyển xe Lục Vân Sâm đi liền lái xe khi Hạ Hạm về nhà, ăn cơm xong một lúc thì trời tối. Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, khi ra ngoài liền nhìn thấy một người đứng sừng sững trước cửa phòng vệ nhiên nhìn thấy anh, Hạ Hạm liền giật nảy mình.“Anh làm gì vậy? Về cũng không gọi một tiếng, làm em sợ muốn chết.”Hàn Mặc Nhiễm nói “Vốn tưởng rằng trở về sẽ khiến Hàn phu nhân vui mừng, không ngờ lại khiến Hàn phu nhân kinh hãi, xem ra anh không được Hàn phu nhân hoan nghênh rồi.”Hạ Hạm lười đôi co với anh. Cô đi đến phòng chứa quần áo để dưỡng da, không ngờ qua gương bàn trang điểm lại nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm. Cuối cùng, Hạ Hạm không nhịn được liền quay đầu hỏi “Anh muốn làm gì?”“Em không nhìn thấy sao? Anh đang chờ em.”“Có việc gì cứ nói thẳng.”“Được.”Anh lên tiếng, từ từ đi về phía cô. Anh đi rất chậm giống như đang đi dạo, nhưng Hạ Hạm có thể nhìn ra sự nguy hiểm trong từng bước chân của Mặc Nhiễm đi đến trước mặt cô, cong môi cười một tiếng, nhưng nụ cười này lại rất chói mắt. Anh hỏi cô “Lục Vân Sâm đến tìm em làm gì?”Hạ Hạm không hề ngạc nhiên vì sao anh biết Lục Vân Sâm đến. Anh có lắp hệ thống an ninh, ngay cả một con ruồi bay vào anh cũng biết chứ đừng nói đến chuyện này. Cô cũng có chuyện muốn hỏi anh.“Lục Vân Sâm đưa mấy tấm tấm ảnh cho em xem. Người trong ảnh là anh và cô người mẫu kia. Anh ta nói hai ngày trước khi cô ta tự sát có đến tìm anh.”Ánh mắt anh không hề né tránh “Có gặp. Cô ta tới tìm anh, nhắc anh phải cẩn thận, đừng để bị vợ cho đội nón xanh, bởi vì cô ta nghi ngờ vợ anh đang lén lút với người đàn ông của cô ta.”Hạ Hạm nhíu mày “Sao anh không nói chuyện này với em?”“Anh nói với em kiểu gì? Chẳng lẽ anh lại hỏi thẳng em có phải em cho anh đội nón xanh không à?”“…”Hạ Hạm không biết có nên tin lời Hàn Mặc Nhiễm nói không, nhưng cô vẫn luôn tin Hàn Mặc Nhiễm sẽ không làm cô tổn thương.“Anh nhìn thấy Lục Vân Sâm đè em trên xe, anh ta đã làm gì với em?”Hạ Hạm liền bốc hỏa “Sao em có thể để anh ta làm gì được, anh ta cũng chỉ nắm vai em, hỏi em vài câu thôi.”“Ồ? Hỏi gì vậy?”Hạ Hạm thật sự rất ghét anh dùng cái giọng như vậy để chất vấn cô, liền lạnh lùng đưa mắt nhìn anh “Không phải đã nói không hỏi đến đời tư của đối phương sao?”Anh thản nhiên nói “Em nên biết rằng, đàn ông thường rất để ý đến màu tóc của mình.” ** Chỗ này, theo mình hiểu thì ý của anh Hàn là đàn ông thường rất để ý đến chuyện mình có bị cho đội nón xanh không, vì thế nên anh mới nói là để ý đến màu tóc.“…”Hạ Hạm hơi nghẹn lời, nghĩ một chút rồi nói “Anh không cần phải như vậy đâu Hàn Mặc Nhiễm. Em đã nói rồi, em là người rất tôn trọng hợp đồng hôn nhân. Em và Lục Vân Sâm không thể có chuyện gì đâu.”Hàn Mặc Nhiễm nhìn cô chằm chằm, nhưng không đáp Hạm bị ánh mắt này của anh làm cho bực bội. Đột nhiên, cô nhớ tới khi ở Barcelona, cô chất vấn anh chuyện của Giang Y Viện, anh đã hỏi cô có phải đang ghen không. Khi đó, vẻ mặt anh trông rất tự Hạm muốn dùng gậy ông đập lưng đến đây, đột nhiên Hạ Hạm bật cười, ngón tay cô gảy gảy cúc áo sơ mi của anh “Hàn tiên sinh là người bận rộn, mới tới Thâm Quyến mà đã chạy về rồi, vừa về đến nhà liền hỏi chuyện của em và Lục Vân Sâm.” Cô nắm vạt áo anh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hơi thở của hai người lập tức đan vào nhau, cô nhìn anh, nháy mắt mấy cái “Hàn tiên sinh để ý như vậy, không phải là ghen rồi chứ?”Cô muốn dùng mánh khóe y hệt để khiến anh khó chịu. Nhưng biểu cảm của anh cũng không biến hóa nhiều, thậm chí còn thuận theo lực tay Hạ Hạm mà cúi người xuống, hai tay chống lên bàn trang điểm phía sau lưng cô, đưa cô vào trong đặt cằm lên vai Hạ Hạm, sau đó nghiêng đầu, bờ môi dán sát vào tai cô, dịu dàng nói khẽ “Ừm, anh ghen, em phải an ủi mới đỡ.”Tác giả có lời muốn nóiHạ Hạm Cha này lại làm nũng với mình sao?
Chương 2 Người Quen 3762 chữ 113 lượt xem Đang mải cùng đồng đội chiến đấu thì tin nhắn ở messenger cứ hiện lên liên tục"Em làm việc ở đâu?""Phòng xuất nhập khẩu công ty Thiên Long.""Thu nhập tốt không em?""Đủ cho cá nhân tôi chi dùng."Đây là tin nhắn của anh chàng mà mẹ tôi mất công mấy tháng này làm mai cho tôi. Mẹ dùng đủ chiêu trò để cuối cùng tôi phải chấp nhận kết bạn với anh ta trên facebook. Anh ta tên Phương."Này Hà An mau cứu mình, cậu đâu rồi?""Đây đây, máu còn nhiều mà, sợ gì."Nhỏ Kim Chi đang í ới gọi tôi trong game để cứu nó. Tôi vội thoát messenger để vào lại giao diện trò chơi để cứu nó. Nhưng chưa kịp cứu thì đã thấy con Chi tiêu rồi, ăn một phát tèo luôn. Tôi còn chưa kịp định thần thì ăn một cú cũng tèo luôn theo con Chi."Trời ạ, hôm nay cậu chơi sao vậy?"Con Chi hét lên làm tôi giật mình muốn rớt xuống ghế. Tôi tháo tai nghe ra, với tay lấy ly nước uống một ngụm. Tôi quay lại messenger, không thấy có tin nhắn trả lời nên lại đi lướt newsfeed. Lượn tới lượn lui dòng trạng thái của bạn bè, bỗng tôi thấy một dòng trạng thái "Thời này hôn nhân có cần có kinh tế làm nền không mọi người? Cưới vợ có nên chọn cô nào dư dả chút không? Hay chỉ cần đủ chi dùng cho cá nhân cô ấy là được? Phân vân quá!"Kèm theo vài cái biểu tượng cười haha. Người viết dòng trạng thái vừa rồi có nick Phuong Nguyen – là người vừa nhắn tin cho tôi xong. Tôi nhẹ nhàng bấm "huỷ kết bạn", rồi lại quay lại giao diện trò chơi lúc nãy. Con Chi lại hét lên"Lần này phải chơi cho đàng hoàng nha An."Quả không phụ lòng con bạn thân của tôi. Khi đã vứt mọi phiền toái ra khỏi đầu, tôi chiến hăng máu. Cuối cùng nạp thêm được bao nhiều chiến lợi phẩm. Con Chi nham nhở"Nếu mà có anh chàng đẹp trai, đại gia nào mà cũng vào đây chơi game thì hay biết mấy. Chứng kiến cậu chiến thế này cũng phải hâm mộ cậu thôi.""Thôi thôi, phận làm nhân viên quèn như tao ai mà thèm.""Đừng lo, sông có khúc người có lúc. Rồi cũng có anh chàng cực phẩm tìm đến mày thôi."Hết ván, tôi thoát trò chơi, xuống bếp định lấy chút gì nhấm nháp. Vừa ra khỏi phòng thì thấy mẹ đang lau nhà"Nhấc cái chân con lên.""...""Bên đây cũng đừng đi vào, mẹ mới lau xong.""...""Này này, sao con không có ý tứ gì hết vậy? Ba mươi tuổi đầu rồi, ngày nghỉ không đi học thêm cái gì, hay đọc thêm quyển sách, chỉ chơi ba cái game vớ vẩn. Bảo sao đến từng này tuổi rồi vẫn không làm được việc gì ra hồn. Cứ như vậy làm sao mà có chồng được.""...""Thằng Phương có liên hệ với con không?""Có mẹ.""Ồ ồ tốt quá. Thế hai đứa nói chuyện rồi hả? Con thấy nó sao?""Nói được ba câu con huỷ kết bạn với anh ấy rồi.""Cái con bé này. Con bị làm sao vậy? Con tưởng con ngon lành gì hay sao mà kén cá chọn canh vậy?""Con không kén, là anh ấy chê con. Con chỉ là nhân viên quèn làm một công việc cũng nhàm chán nữa."Mẹ tôi thở dài"Thôi không được mối này thì để mẹ tìm hướng khác xem sao. Mà con nữa, con cũng phải cố phấn đấu ít nhất là đổi được vị trí nào ngon ngon trong công ty đi. Cứ làm nhân viên kho như vậy thì bao giờ thu nhập mới tăng được. Mẹ chỉ có thể lo cho con tới đấy thôi. Còn lại con phải tự thân phấn đấu lên""Vâng con biết rồi mẹ, con sẽ cố gắng.""Cố gắng? Mẹ chưa từng thấy con cố gắng.""..."Thực tình tôi không biết mình phải trả lời với mẹ như thế nào cho bà vừa lòng. Bà không đến nỗi ghét bỏ tôi, nhưng vì phận có một đứa con gái mà nó không làm bà nở mày nở mặt, bà phải hao tâm tổn sức đi tìm đối tượng kết hôn cho tôi, nên bà rất hay chì chiết việc tôi không có một vị trí ngon trong công ty mà tôi đang làm. Vào được công ty này cũng là nhờ mẹ tôi gửi gắm người quen của người quen, qua mấy lần bắc cầu vì mối quan hệ của mẹ tôi mà tôi được nhận làm một nhân viên phụ trách kho công ty công nghệ Thiên Long. Công việc khá vất vả nhưng danh phận thì không có, đồng nghĩa với việc thu nhập không cao dù đây là một công ty có tiếng."Con chưa từng cố gắng," mẹ tôi nhìn về tôi như vậy. Hình như là vậy thật. Đối diện với sự phán xét hàng ngày hàng giờ của mẹ tôi, chịu sự sắp xếp của bà từ năm này sang năm nọ như vậy, tôi càng ngày càng thui chột ý chí phấn đấu. Tôi không còn mục đích, không còn động lực. Đã từ lâu, tôi không hề phản tỉnh bản thân mình, chưa từng soi xét thực sự mình cần gì, mình phải làm gì. Bởi vì tôi đã có mẹ phán xét hàng ngày rồi. Lâu dần tôi chai sạn với những lời trách cứ của lẩn thẩn nghĩ ngợi thì mẹ lại lên tiếng ra chỉ thị"Thứ hai tuần tới đi làm xong thì ghé bệnh viện A, cùng mẹ đi thăm dì Tư.""Dì Tư vẫn nằm viện hả mẹ?""Dì phải tập vật lý trị liệu hàng ngày, nên dì ở lại bệnh viện cho tiện. Dù gì cũng là người có công có ơn với gia đình mình nên rảnh thì mẹ với con sang đó một chuyến. Tan làm cứ đến thẳng đó, mẹ sẽ đi từ nhà.""Vâng con biết rồi."Quay về phòng nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, thực sự thấy buồn chán. Ba mươi tuổi đầu, việc gì cũng phải có dấu ấn của mẹ. Học đại học gì cũng mẹ chọn. Đi làm cũng là nơi mẹ chọn. Đến bây giờ một nửa của đời tôi cũng có thể là do mẹ chọn luôn."Hà An à, đến bao giờ mới có thể làm chủ cuộc đời mình đây?"* * *Thứ hai đầu tuần đến công ty, tôi lại vùi đầu vào xấp giấy tờ hóa đơn xuất nhập hàng của công ty. Đây là một công ty về công nghệ, vừa sản xuất, gia công và thương mại những sản phẩm điện tử công nghệ như điện thoại di động, màn hình tvi, máy tính, linh kiện công nghệ. Tập đoàn Thiên Long là một tập đoàn lớn về điện tử công nghệ, có công ty mẹ ở Hà Nội và nơi tôi đang làm là chi nhánh ở Sài Gòn. Tóm lại tôi chỉ biết công việc hàng ngày của tôi là thống kê đơn hàng xuất nhập, đối chiếu số liệu, nhập liệu. Một công việc rất nhỏ nhoi nhưng lại mất rất nhiều thời gian lẫn áp lực phải tỉ mỉ và cẩn thận. Phòng xuất nhập khẩu của chúng tôi có 4 người, chị Lan trưởng phòng, anh Khánh, bé Nhi và tôi. Tôi và Nhi làm công việc giống nhau là đối chiếu đơn từ và nhập liệu. Chị Lan và anh Khánh sẽ làm những công việc quản lý to tát hơn liên quan đến đối tác, khách hàng và có sự nối kết chặt chẽ với các phòng ban khác, nhất là phòng kinh doanh và khối bán nghỉ ngơi sau khi nhập một xấp đơn hàng do khối bán lẻ gửi qua, Nhi sà lại gần tôi"Chị An, chị nghe tin gì chưa?""Ý em là tin gì? Có liên quan đến em và chị không?""Tất nhiên là có rồi. Em đâu có rảnh đi hóng hớt chuyên thiên hạ.""Hay quá ha. Em xếp hạng hai thì không ai dám đứng đầu về trình hóng hớt đó. Chị lạ gì em."Nhi nhéo vào eo tôi một cái rồi hì hì cười"Nhưng lần này thì em hóng đúng tin nóng hổi luôn. Em mới nghe được công ty mình sắp đón Tổng giám đốc mới về đó.""Ừ thì công ty nào cũng phải có Tổng giám đốc chứ.""Xuỳ, chị chẳng biết gì hết. Bình thường là sếp Minh điều hành công ty chỉ là quyền giám đốc tạm thời thôi. Bây giờ đích thân Tổng giám đốc từ Tổng công ty về đây làm CEO đấy, mà hình như còn là người từ Mĩ về. Chị nói xem, có phải công ty chúng ta thay máu rồi không?""Chị không có khả năng đoán linh tinh đâu. Việc của chúng ta là làm tốt công việc thôi. Còn lại tuỳ duyên đi"."Hây dà, nói chuyên với chị đúng chán luôn. Tin nóng hổi thế này mà chị cứ dửng dưng. Em là em háo hức chờ đón sếp mới lắm luôn. Nghe đâu lại chưa có vợ nữa chứ. Ui cha!""Bao giờ sếp mới về em biết không?""Em nghe nói tuần sau.""Vậy là còn một tuần để em tút tát làm đẹp đấy. Cố gắng nắm bắt thời cơ đi.""He he, chị toàn nói đúng ý em."Chiều tan ca, tôi đón taxi đến bệnh viện theo lời hẹn với mẹ để thăm dì Tư. Dì Tư là người khi xưa đã giúp đỡ ba mẹ tôi đến với nhau. Khi nhà tôi khó khăn, dì cũng giúp đỡ nhiều về kinh tế. Ngày tôi còn nhỏ, dì cũng phụ mẹ chăm sóc cho tôi để ba mẹ đi làm. Dì không có gia đình, hiện ở cùng một gia đình người cháu. Dì vì bị tai biến nên bên phải của dì hiện cử động khó khăn nên phải tập vật lý trị liệu hàng đến bệnh viện thì thấy mẹ tôi đã ở đấy rồi, đang trò chuỵện tán gẫu với dì Tư. Thấy tôi đến thì dì vui ra mặt"Ôi con An hôm nay cũng đến thăm dì cơ đấy. Dì tưởng bận rộn suốt ngày nên không có thời gian chứ.""Dạ còn sắp xếp được thời gian dì ạ. Dì đỡ chút nào không ạ?""Hàng ngày tập cũng đỡ, hôm nay dì có thể tự dùng xe đẩy đi vệ sinh được rồi.""Dạ, con rảnh sẽ đến chơi với dì cho đỡ buồn.""Không cần đâu, con bận thì cứ làm việc cho tốt. Tuổi trẻ tụi con phải lấy sự nghiệp ưu tiên.""Ôi nói đến cự nghiệp của con này tôi càng thêm bực!" Mẹ tôi bắt đầu mở kệ mẹ muốn ta thán gì về tôi, liền đứng dậy lấy quả táo ra gọt cho mọi người. Mà tìm mãi không thấy con dao đâu, dì Tư và mẹ đang mải nói chuyện nên tôi chưa cắt ngang được, thấy tôi lơ ngơ thì chợt có tiếng người nói sau lưng tôi"Cháu cứ lấy con dao của bà đây mà gọt."Quay lại thì đó là một bà lão mặt có vẻ phúc hậu, dù da dẻ đã nhăn nheo nhưng vẫn tràn đầy khí thế sang trọng, chắc đây là một bà cụ nhà giàu có đây mà. Tôi gật đầu lễ phép"Dạ, vậy cháu mượn của bà một chút ạ.""Cháu cứ lấy đi, nếu có dơ thì lấy khăn giấy đây lau lại là ổn.""Dạ, cháu cảm ơn bà."Tôi lấy con dao của bà cụ ấy gọt hai trái táo, bày ra dĩa đưa cho mẹ và dì Tư. Tôi cũng lấy mấy miếng để vào dĩa nhỏ đưa qua cho bà cụ"Bà dùng với cháu cho vui ạ.""Cháu cùng ăn đi, bà chỉ ăn một miếng thôi."Bà cụ không khách sáo cầm miếng táo lên nhai nhóm nhém. Không hiểu sao bà lại không có người thân nào chăm nom. Nhìn bà rõ hẳn là người giàu có vì thấy đồ dùng đều là đồ đẹp và sang, chén tách đều là loại sứ mắc tiền. Người giàu thế này sao không nằm ở phòng vip một mình một phòng mà lại nằm chung với dì Tư?Tôi hỏi thăm bà"Bà chữa trị bệnh gì vậy ạ?""Bà chạy thận, cứ hàng tháng đến lịch thì vô đây chạy thận, nằm vài ngày.""Dạ, cháu nhìn khí sắc của bà thấy hồng hào khoẻ mạnh lắm ạ.""Cháu gái ăn nói khéo quá. Trải qua nhiều thăng trầm rồi giờ ta chỉ cần thấy con cháu vui vẻ, mà con cháu của ta thì nó bận nhiều việc lắm nên ta phải ở đây một mình.""Chắc là các bác các anh chị đều thành đạt nên nhiều việc hả bà?""Ừm, tụi nó nhiều việc. Thương trường mà, không bỏ được, nó chỉ bỏ thân già này thì được.""Dạ, cháu chỉ là làm nhân viên thôi cũng thấy nhiều khi bận tối mặt luôn bà ạ. Các bác và anh chị chắc là nhiều việc hơn cháu gấp trăm lần nên chắc chưa sắp xếp được thời gian thôi ạ. Cháu rảnh vào thăm dì Tư cháu cũng sẽ trò chuyện với bà cho bà đỡ buồn bà ạ.""Ừ, cháu gái tử tế quá. Rảnh đến thăm dì thì nói chuyện chơi với bà."Tối đó tôi chào bà và dì Tư ra về với mẹ. Qua lời kể của mẹ thì bà cụ ấy vốn là mẹ của một chủ tịch tập đoàn rất lớn, nhà giàu có truyền thống bao nhiêu đời. Giàu có vậy đấy nhưng khi nằm viện chỉ có quản gia đến đưa thức ăn hàng ngày còn mọi việc thuê hộ lý để chăm sóc bà. Vì vậy nên bà muốn nằm ở phòng hai người để đỡ buồn. Người già họ cần có người trò tôi kết luận"Giàu có thì không phải lo mưu sinh, lo chuyện ăn mặc nhưng cũng có những nỗi khổ. Cứ thường thường như chúng ta mà lại sướng.""Không phải mẹ không muốn con là người sống bình bình sao. Sao giờ mẹ đổi ý nhanh vậy?""Con còn thời gian để nỗ lực thì phải nỗ lực. Còn đến tuổi của mẹ hay như bà cụ đấy thì chỉ cần bình an, con cháu khoẻ mạnh, vui vẻ là hạnh phúc rồi.""...""Con cũng phải lo đến chuyện kết hôn đi. Tuổi này mà còn chưa chịu lập gia đình thì bao giờ mới sinh con? Nhắm mắt tí mà già như mẹ bây giờ.""Thì chẳng phải con vẫn đang cố gắng nghe lời mẹ mà. Mẹ giới thiệu ai con cũng đâu có chê.""Không chê nhưng con cũng không chịu bật đèn xanh cho người ta. Này, đừng nói với mẹ con còn chưa quên được thằng Nam đấy.""Đâu có đâu mẹ."Nghe mẹ nhắc đến cái tên này, tim tôi nhảy dựng lên một cái. Bảy năm rồi, tôi ngỡ rằng tôi đã không còn cảm xúc gì, tất cả đã trôi đi trong thinh lặng và tự nhiên, tự nhiên như mọi chuyện đến lúc nó xảy ra thì nó phải xảy ra. Tôi tiếp tục con đường của tôi. Anh đi con đường anh đã lựa chọn. Ngặt một nỗi hai con đường lại là hai hướng đi không bao giờ có điểm giao, nên bảy năm rồi chung tôi chưa một lần gặp lại nhau. Tôi cũng tưởng là tôi đã vùi mối tình này xuống tận đáy của lòng mình luôn rồi. Giờ nghe mẹ tôi nhắc đến, chỉ là một lời nói thường tinh thoáng qua, không ngờ tim tôi lại phản ứng đến như thể là, từ đó đến nay, chẳng ai nhắc đến anh mà thôi. Điều đó làm tôi tưởng tôi đã vùi đó, tôi trằn trọc khó ngủ vì một người đã lâu tưởng quên được ngày nữa trôi qua trong túi bụi công việc. Tinh thần làm việc trong công ty như được tăng lên 200% vì phải sắp đón tân Tổng giám đốc từ Tổng công ty về điều hành. Phòng ban nào cũng làm việc tử tế không dám sai sót. Ngoài việc phải đảm bảo tác phong công việc, cả công ty còn liên tục được các trưởng phòng ngày nào cũng bắc loa vào tai "Tổng giám đốc là người rất giỏi, lại kỹ lưỡng, nhưng cũng rất đắc nhân tâm. Chúng ta phải kề vai sát cánh với anh ấy để đưa Thiên Long phát triển". Bởi vậy mà nhân viên chúng tôi dù chẳng biết giám đốc mặt tròn mặt méo thế nào nhưng ngày nào cũng được "động viên" như vậy thì cũng khẩn trương cao đó, tôi tan ca thấy cũng chưa trễ lắm, bèn vào bệnh viện thăm dì Tư vì hôm trước dì có nhờ tôi mua một lọ thực phẩm chức năng tốt cho người tai biến. Tôi trò chuyện với dì một lúc thì lại qua giường bên cạnh hỏi thăm bà cụ nọ. Lúc ấy bà mới tỉnh dậy vì lúc tôi vào thì thấy bà đang ngủ. Bà thấy tôi thì cười rõ tươi"Cháu gái đến đấy à. Nãy đến giờ bà già này ngủ không biết cháu đến.""Không sao ạ, cháu cũng ngồi bên kia nói chuyện với dì Tư. Hôm nay bà khoẻ hơn không ạ?""Ta lúc nào cũng vậy thôi. Thân này sống được ngày nào hay ngày đấy.""Bà đừng nói vậy, cháu thấy bà tươi nhuận còn hơn nhiều người trẻ đấy ạ.""Cháu gái thật biết nói chuyện quá đi. Cháu tên gì nhỉ để ta dễ gọi?""Cháu tên Hà An. Bà gọi An là được ạ.""Cái tên nghe cũng hay nữa. Nghe cái tên thấy hết lo lắng liền.""Dạ, bà là người đầu tiên khen tên của cháu đấy. Đẹp thật hả bà?""Bà sống bằng này tuổi rồi, bà nhìn người không sai đâu. Cháu gái rất biết điều hiểu chuyện, chồng con sẽ được nhờ đấy. Cháu đã kết hôn chưa?""Dạ ngại quá, cháu vẫn độc thân bà ạ.""Ôi sao lại thế? Sao lại có cô gái lương thiện, tử tế thế này mà còn độc thân. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?""Bà lại đụng đến nỗi đau của cháu rồi. Cháu đã ba mươi rồi bà ạ.""Thật là, đàn ông xung quanh cháu mù mắt hết rồi hay sao?""Bà nói như thế làm cháu tự tin hơn rồi bà ạ. Cháu cứ nghĩ là đời cháu từ giờ chắc nhắm mắt đưa chân thôi, ai hỏi là chịu liền.""Bà già này không hiểu nổi các cô cậu trẻ tuổi. Sao không muốn kết hôn, đứa nào cũng lấy lý do sự nghiệp. Tụi con phải biết rằng tề gia được thì sự nghiệp mới vững chắc được. Ai da, không hiểu nổi."Bà cụ vừa thở ngắn thở dài vừa cầm tay tôi động viên chuyện kết hôn. Tôi thật không biết nói sao cho bà hiểu, rằng chỉ có bà mới thấy tôi có giá trị, chứ đàn ông bây giờ họ nhìn một người như tôi như nhìn một món hàng rỗng tuếch, đến cái vỏ cũng không có gì đáng còn đang nghe bà kể chuyện ngày xưa ông bà quen nhau thế nào, thì của phòng bỗng mở ra. Bà cụ đang kể chuyện cho tôi nghe thì nhìn lên. Bà nheo mắt lại, chậm chạp lên tiếng"Phải thằng Huy không? Bây về khi nào vậy?""Bà nội, con vừa về, từ sân bay con đi thẳng về đây.""Lại đây xem nào. Thằng này bây đi mấy năm trời giờ mới chịu về thăm nội."Tôi nhìn ra thì thấy một người đàn ông dong dỏng cao. Vì người ấy đứng ngay ở cửa ra vào, ngược sáng nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ thấy một thân ảnh cao cao, tây trang gọn gàng chỉn chu. Tôi đành xin phép bà cụ về lại chỗ dì thấy anh ta và bà cụ nói chuyện rất thân tình. Tôi nghe loáng thoáng rằng anh ta đã đi nước ngoài rồi đi công tác lâu rồi chưa về nhà. Anh nắm bàn tay bà cụ vuốt ve, bà thì lâu lâu xoa đầu anh như một đưa trẻ. Anh cho bà uống nước, bón thức ăn cho bà thật cẩn thận. Nhìn hai bà cháu này không khó để thấy rằng đây là người cháu yêu quý của bà, và anh cũng tỏ ra rất quan tâm, yêu thương nhìn người này từ xa, vì anh vẫn ngồi ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ mặt, nhưng tôi có một cảm giác người này rất quen. Quen lắm, mà nhất thời tôi không thể nhớ ra tôi đã gặp người đàn ông này khi nào, ở đâu. Đang còn cố lục lọi trí nhớ thì anh ta bước qua chỗ tôi, cất tiếng hỏi"Xin lỗi, cô còn cái khăn ăn nào không? Cho tôi xin một cái cho bà.""Dạ.. còn.. còn."Khi anh ta hỏi tôi thì cũng đưa mắt nhìn thẳng vào tôi. Mà lúc này tôi cũng có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Tôi cảm nhận được anh ta có hơi nhíu mày lại khi nhìn thấy tôi. Đến khi đưa khăn ăn cho anh ta rồi, tôi vẫn không nhớ ra được là tôi đã gặp người này ở đâu? Nhưng vẫn có cảm giác rất đến khi ngồi trên taxi trở về nhà, tôi mới lờ mờ nhớ lại. Lấy tay vỗ trán cái bốp, tôi thầm nói với mình"Thật không ngờ mình lại gặp được thần tượng của bao nhiêu cô gái. Hèn chi thấy quen." Truyện được đăng tại
sớm muộn gì cũng ly hôn